
Hành trình gần một thập kỷ đồng hành cùng ETEK
Tác giả: Anh Trương Thanh Tuyền (Trưởng phòng TKDA kiêm Trưởng đại diện VP HCM)
Tham dự Cuộc thi viết: "Chắp bút sáng tạo, tự hào vươn cao"
“Hạnh phúc và thành công không phải là đích đến, mà là hành trình chúng ta cùng nhau bước qua.”
Nhân dịp sinh nhật Công ty ETEK, tôi muốn gửi tới anh chị em đồng nghiệp đôi dòng chia sẻ – vừa là để nhìn lại chặng đường đã qua của chính mình, vừa để gửi gắm chút động viên đến tất cả chúng ta – những người đang cùng nhau vun đắp nên mái nhà chung mang tên ETEK.
Hành trình ấy, với tôi, không phải là con đường thẳng tắp. Nó đầy những khúc quanh, thử thách, cả những lúc chông chênh – nhưng chính nhờ vậy mà tôi hiểu được giá trị của nỗ lực, của đam mê và của việc được làm điều mình yêu thích mỗi ngày.
Tôi tốt nghiệp cấp 3 năm 2003 – cách đây đã hơn hai mươi năm. Khi đó, việc chọn ngành, chọn nghề phần nhiều dựa vào “cái duyên”, bởi thông tin còn ít, mạng xã hội chưa phổ biến như bây giờ. Tôi học ngành Cơ điện ở Trường Công nghiệp, đơn giản vì… đủ điểm đỗ.
Phải đến khi vào trường, tôi mới hiểu rằng “Cơ điện” nghĩa là gì: là những buổi học thực hành bên máy phay, máy tiện, là tiếng búa, tiếng hàn, là công việc sửa chữa và chế tạo. Ban đầu, tôi không hề nghĩ mình sẽ gắn bó lâu dài với nó – nhưng đôi khi, đam mê tìm đến ta lúc nào chẳng hay.
Ra trường, tôi may mắn được nhận vào Canon Việt Nam. Lúc đầu, tôi làm việc trong phòng PDE, phụ trách đứng máy gia công. Mỗi ngày nhìn các anh trong phòng thiết kế đồ gá (Jig), tôi thấy hứng thú lạ kỳ. Thế là tôi vừa làm vừa học, mày mò thêm phần mềm, tự vẽ, tự hỏi. Rồi một ngày, tôi được chuyển sang bộ phận thiết kế – một bước ngoặt thật sự.
Tại Canon, tôi được đào tạo bài bản theo các phương pháp Horenso, PDCA, Product Innovation, Kaizen… Ba năm rưỡi làm việc là quãng thời gian quý giá, tôi học được những điều mà trường lớp không dạy: cách tư duy logic, cách làm việc nhóm, và hơn hết – tinh thần cầu tiến không ngừng.
Năm 2011, tôi quyết định rời Canon để bước sang một hướng đi mới – gia nhập CNC Vina, một công ty nổi tiếng trong lĩnh vực tự động hóa thời điểm đó. Dự án đầu tiên tôi tham gia lại là cho… Canon Việt Nam – và đặc biệt, đó cũng là dự án có hai robot công nghiệp đầu tiên của CNC Vina.
Trong dự án này, tôi có cơ duyên hợp tác cùng anh Thưởng – người sau này là CEO của ETEK. Cả đội làm việc miệt mài suốt gần một năm, hầu như không có khái niệm ngày nghỉ. Có những đêm về đến nhà lúc 1 giờ sáng, sáng hôm sau 8 giờ lại có mặt tại xưởng. Mệt, nhưng vui. Vui vì được học, được thử, được sống với nghề.
Sau dự án ấy, tôi được tin tưởng giao thêm nhiều dự án liên quan đến robot. Các anh Nhật đối tác còn gọi tôi bằng biệt danh vui là “Mr. Robot.”
Tôi tưởng mình sẽ gắn bó lâu dài ở đó, nhưng rồi cũng đến lúc phải dừng lại – khi định hướng công ty không còn phù hợp. Tôi tự hỏi: Mình thực sự mong muốn điều gì? Mình muốn trở thành ai? Và thế là tôi chọn bước tiếp, đi tìm câu trả lời mới.
Một người anh cũ ở Canon nói với tôi:
Ngày 1/4/2016, tôi chính thức gia nhập công ty – một ngày Cá tháng Tư mà tôi nhớ mãi, bởi đó là quyết định thật nhất trong sự nghiệp của mình.
Ngay từ đầu, tôi đã chia sẻ thẳng thắn với lãnh đạo:
Tôi nhớ mãi năm 2018 – khi tôi và anh Thưởng bắt tay vào dự án đầu tiên cho VinFast (hệ thống Bumper và dây chuyền lắp ráp Wheel). Lúc đó, chúng tôi gần như “tay trắng” về ngành ô tô, nhưng vẫn quyết tâm học hỏi. Chuyến đi Trung Quốc, được đối tác dẫn tham quan nhà máy sản xuất của BMW, đã mở ra cho chúng tôi một chân trời mới.
Và đến giờ, khi ETEK đã bước sang tuổi 19, tôi vẫn tự hỏi mình ba câu quen thuộc:
Vì tôi hiểu, đam mê chỉ có ý nghĩa khi nó song hành cùng giá trị và trách nhiệm.
Hay như tôi vẫn nói vui:
Sau tất cả, tôi nhận ra rằng:
Cầu chúc cho ETEK ngày càng vững mạnh, vươn xa – và mỗi chúng ta, trên hành trình của mình, đều tìm thấy niềm vui trong chính công việc mình đang làm.
Hành trình ấy, với tôi, không phải là con đường thẳng tắp. Nó đầy những khúc quanh, thử thách, cả những lúc chông chênh – nhưng chính nhờ vậy mà tôi hiểu được giá trị của nỗ lực, của đam mê và của việc được làm điều mình yêu thích mỗi ngày.
Bước khởi đầu – Từ cơ duyên đến đam mê
Tôi tốt nghiệp cấp 3 năm 2003 – cách đây đã hơn hai mươi năm. Khi đó, việc chọn ngành, chọn nghề phần nhiều dựa vào “cái duyên”, bởi thông tin còn ít, mạng xã hội chưa phổ biến như bây giờ. Tôi học ngành Cơ điện ở Trường Công nghiệp, đơn giản vì… đủ điểm đỗ.
Phải đến khi vào trường, tôi mới hiểu rằng “Cơ điện” nghĩa là gì: là những buổi học thực hành bên máy phay, máy tiện, là tiếng búa, tiếng hàn, là công việc sửa chữa và chế tạo. Ban đầu, tôi không hề nghĩ mình sẽ gắn bó lâu dài với nó – nhưng đôi khi, đam mê tìm đến ta lúc nào chẳng hay.
Ra trường, tôi may mắn được nhận vào Canon Việt Nam. Lúc đầu, tôi làm việc trong phòng PDE, phụ trách đứng máy gia công. Mỗi ngày nhìn các anh trong phòng thiết kế đồ gá (Jig), tôi thấy hứng thú lạ kỳ. Thế là tôi vừa làm vừa học, mày mò thêm phần mềm, tự vẽ, tự hỏi. Rồi một ngày, tôi được chuyển sang bộ phận thiết kế – một bước ngoặt thật sự.
Tại Canon, tôi được đào tạo bài bản theo các phương pháp Horenso, PDCA, Product Innovation, Kaizen… Ba năm rưỡi làm việc là quãng thời gian quý giá, tôi học được những điều mà trường lớp không dạy: cách tư duy logic, cách làm việc nhóm, và hơn hết – tinh thần cầu tiến không ngừng.
Bước ngoặt – Tìm thấy đam mê trong tự động hóa
Năm 2011, tôi quyết định rời Canon để bước sang một hướng đi mới – gia nhập CNC Vina, một công ty nổi tiếng trong lĩnh vực tự động hóa thời điểm đó. Dự án đầu tiên tôi tham gia lại là cho… Canon Việt Nam – và đặc biệt, đó cũng là dự án có hai robot công nghiệp đầu tiên của CNC Vina.
Trong dự án này, tôi có cơ duyên hợp tác cùng anh Thưởng – người sau này là CEO của ETEK. Cả đội làm việc miệt mài suốt gần một năm, hầu như không có khái niệm ngày nghỉ. Có những đêm về đến nhà lúc 1 giờ sáng, sáng hôm sau 8 giờ lại có mặt tại xưởng. Mệt, nhưng vui. Vui vì được học, được thử, được sống với nghề.
Sau dự án ấy, tôi được tin tưởng giao thêm nhiều dự án liên quan đến robot. Các anh Nhật đối tác còn gọi tôi bằng biệt danh vui là “Mr. Robot.”
Tôi tưởng mình sẽ gắn bó lâu dài ở đó, nhưng rồi cũng đến lúc phải dừng lại – khi định hướng công ty không còn phù hợp. Tôi tự hỏi: Mình thực sự mong muốn điều gì? Mình muốn trở thành ai? Và thế là tôi chọn bước tiếp, đi tìm câu trả lời mới.
Gặp gỡ ETEK – Bước vào hành trình mới
Một người anh cũ ở Canon nói với tôi:
“Chú chán công việc ở đây rồi thì sang TPA với anh. Hai sếp bên đó có tầm nhìn và tham vọng rõ ràng lắm.”
Và thế là tôi đến gặp hai anh lãnh đạo của TPA (tiền thân của ETEK). Buổi trò chuyện hôm ấy khiến tôi cảm thấy có gì đó rất “đúng”.Ngày 1/4/2016, tôi chính thức gia nhập công ty – một ngày Cá tháng Tư mà tôi nhớ mãi, bởi đó là quyết định thật nhất trong sự nghiệp của mình.

Ngay từ đầu, tôi đã chia sẻ thẳng thắn với lãnh đạo:
“Chúng ta phải tạo ra sân chơi cho ngành tự động hóa Việt Nam. Biến đối thủ thành đối tác, cùng nhau phát triển để làm chủ thị trường trong nước – rồi vươn ra thế giới.”
Những năm tháng ở ETEK là chuỗi ngày nhiều thử thách nhưng cũng đầy ý nghĩa. Tôi từng đảm nhận nhiều vai trò khác nhau – từ Phó phòng Thiết kế, Trưởng phòng Thiết kế, Giám đốc Kỹ thuật, Trưởng phòng PTKD, Trưởng phòng TKDA đến Trưởng đại diện VP HCM. Mỗi vị trí là một bài học, một góc nhìn mới về con người, về tổ chức và về chính mình.
Dấu ấn cùng ETEK – 9 năm và nhiều hơn thế
Tôi nhớ mãi năm 2018 – khi tôi và anh Thưởng bắt tay vào dự án đầu tiên cho VinFast (hệ thống Bumper và dây chuyền lắp ráp Wheel). Lúc đó, chúng tôi gần như “tay trắng” về ngành ô tô, nhưng vẫn quyết tâm học hỏi. Chuyến đi Trung Quốc, được đối tác dẫn tham quan nhà máy sản xuất của BMW, đã mở ra cho chúng tôi một chân trời mới.

Mr.Tuyền cùng Mr.Thưởng trong chuyến công tác tại Trung Quốc, tham quan nhà máy sản xuất ô tô BMW – thủ phủ công nghiệp ô tô thế giới
Nhìn lại hành trình 9 năm, tôi thấy mình thật may mắn. Tôi được sống với đam mê, được gặp gỡ nhiều người giỏi, được góp một phần nhỏ vào sự phát triển của ETEK, của khách hàng, và xa hơn – của ngành tự động hóa Việt Nam.Và đến giờ, khi ETEK đã bước sang tuổi 19, tôi vẫn tự hỏi mình ba câu quen thuộc:
Mình sẽ đi đâu?
Mình thực sự muốn gì?
Và mình muốn trở thành người như thế nào?
Tôi đã có câu trả lời. Tôi vẫn ở đây – ở ETEK – để tiếp tục làm điều mình tin là đúng, mang lại giá trị thật cho đồng nghiệp, cho công ty và cho xã hội.Mình thực sự muốn gì?
Và mình muốn trở thành người như thế nào?
Vì tôi hiểu, đam mê chỉ có ý nghĩa khi nó song hành cùng giá trị và trách nhiệm.
Hay như tôi vẫn nói vui:
“Đam mê thì phải mang tiền về cho mẹ, cho vợ – thì mới đam mê được lâu.”
Hạnh phúc là một hành trình

Sau tất cả, tôi nhận ra rằng:
“Thành công không nằm ở việc ta làm nghề gì, ở vị trí nào hay kiếm được bao nhiêu, mà ở cách ta đối xử với công việc của mình mỗi ngày. Hạnh phúc là khi ta biết an vui, bao dung và trân trọng.”
Nhân dịp sinh nhật ETEK, tôi chúc đại gia đình chúng ta – những con người đang cùng nhau xây đắp mái nhà chung này – sẽ luôn giữ được ngọn lửa nhiệt huyết, tinh thần sáng tạo và lòng biết ơn.Cầu chúc cho ETEK ngày càng vững mạnh, vươn xa – và mỗi chúng ta, trên hành trình của mình, đều tìm thấy niềm vui trong chính công việc mình đang làm.
Tin tức liên quan